Quy trình chuyển hóa bằng việc thay đổi cảm nhận về thực tại
Bây giờ chúng ta cùng nhau khảo sát một số kênh quan trọng trong cuộc đời: Mối quan hệ, tài chính, sức khỏe.
Chữa lành những mối quan hệ: vợ chồng, con cái, bạn bè, đồng nghiệp... (mối quan hệ giữa người với người)
Phiền não phát sinh khi chung ta đặt tâm vào đối tượng mà quên đi "bản chất" của sự việc. Lúc này chỉ là sự lên án, phán xét, cảm giác bất mãn, nạn nhân...
Đây cũng là cách để thoát khỏi phiền não: Khi bạn đổi nhận thức sang quan sát bản chất của sự việc.
Một số điều nên biết để xử lý mối quan hệ khi có trục trặc
- Bản thân chúng ta khi gặp một “đối tượng” bất như ý thì nó đã nằm trong một “kịch bản” (chương trình có sẵn), điều này có thể chứng thực qua các phương pháp “dự báo”, chính vì vậy, khi chương trình nó đã bộc lộ qua “hình ảnh của đối tác” một cách “kịch tính”, đó là thời cơ để chúng ta “nhận trách nhiệm clean” để được giải phóng. Nếu chúng ta đổ thừa, hay muốn thay đổi vai khác... thì có khi người khác nào đó còn “diễn vai ác này” tốt hơn cả kịch bản ấy!Bây giờ, bàn về góc độ “nhân sinh quan” bình thường:
- Đầu tiên, trước khi “kết đôi” (hoặc là chỉ chơi với nhau), cả 2 nên xác định rằng, dù sau nay mối quan hệ này có như thế nào, thì chúng ta cũng sẽ luôn “tử tế” với nhau! Không cần hứa hẹn to tác như suốt đời, suốt kiếp vì đó là điều không tưởng.
- Hãy thay thói quen đòi hỏi người kia đã làm được gì cho mình vui, mà hãy nghĩ xem mình làm cái gì cho người kia vui? Mối quan hệ là cơ hội cho bạn thực tập sự dư dả về hạnh phúc chứ không phải là nơi bòn rút hạnh phúc. Khi bạn bắt đầu cảm thấy cho quá nhiều mà không được đáp lại như mong đợi, đó là khởi nguồn của bất mãn và đổ vỡ, bạn hãy tự điều tiết vì đôi khi không phải người kia đòi hỏi bạn như vậy nhưng chính bạn đang tạo áp lực cho cả hai.
Chia sẻ một “cảm hứng” khi có người hỏi về những đau khổ đang trải qua trong hôn nhân
Đây là một người học các pháp CLEAN đã lâu và hiểu rất bài bản về pháp, như về chương trình, nhận trách nhiệm clean bla bla... nhưng vì sự phản bội của người phối ngẫu đã làm người đó vô cùng tổn thương nên không vượt qua được dù đã clean các kiểu. Các bạn nghe quen không?
Từ một cảm hứng khi vừa nghe vừa clean, mình nghĩ rằng có 4 cấp độ mà một người như bạn (am hiểu về pháp) có thể chọn lựa khi đối diện với vấn đề như vậy.
Chia sẻ một “cảm hứng” khi có người hỏi về những đau khổ đang trải qua trong hôn nhân
I. Xử lý giống một người bình thường với đầy đủ “hỉ nộ ái ố” và không có nhiều trí kiến nào khác: tức là cứ theo cơn giận hờn của cảm xúc mà phát tác bất kể hậu quả. Cứ tha hồ làm trận, làm thượng cho đã nư rồi đường ai nấy đi không cần nghĩ nhiều... Nếu chọn phương án này thì cũng tạm gọi là giải tỏa một mớ bức xúc nhưng hậu quả thì chắc không cần phải bàn thêm.
2. Giảng đạo lý: người kia sẽ giống như một học trò bị lên lớp “giáo dục công dân” và rồi thì cũng chẳng khá hơn trường hợp I đâu, không ai thích bị biến thành “xấu xa và độc ác” như trong film hết... nhưng cho dù khéo léo hơn nữa, bạn không để họ bị tổn thương thì người nghe ít nhiều trong mỗi lời “kết tội”, tự nhiên bên trong họ cũng sẽ âm thầm biện bạch, lý giải, thanh minh... càng “bị lên lớp” thì đối phương càng sẽ “ chống đối ngầm”, đó là quy luật. Trên đời này, khi bạn đắc thắng ai đó bằng “lý luận” thì bạn sẽ vĩnh viễn đẩy họ ra xa khỏi bạn mãi mãi.
3. Ứng dụng các phương pháp đã học để “chữa lành” (chắc phần lớn các bạn đang ở đây thuộc kiểu này): ứng dụng như thế nào thì mình không phải nói kẻo thành múa rìu... chỉ bàn kết quả: có lẽ 50/50.
Lý do vì sao thì chắc nhiều lắm: clean mà không nhìn thấy bản chất chương trình chỉ nhìn vào hiện tượng, clean mà quá mong cầu kq, clean I mà play tới 10 vì phong độ không ổn định (lúc thì thoát ra lúc thì nhập vai)... bla bla bla nói chung thì bị “bất tỉnh” nhiều hơn là “tỉnh thức” nên kết quả 50/50 phải rồi!
4. Vi Vô Vi: “Làm như không làm”: Là một cảnh giới “vi diệu” của những kẻ đã ngâm mình trong dòng “pháp nhữ” của Vũ Trụ vì y đã thấy khả năng sáng tạo, chuyển hóa vô cùng tận với bất kỳ điều gì khi đã hoàn toàn “tin tưởng” và “thể nhập” mà chẳng hề ra tay chi cho mệt ... nghe Ngầu không?
- Kỳ thật, khi bạn đã “hiểu pháp” rất sâu thì trong lòng bạn tự nhiên có lòng bao dung, vì người phối ngẫu kia (hay toàn thể nhân loại nói chung) có cái gọi là chương trình “nghiện ngập iu xi đương mắc dịch” gì đó nó có thể khởi động bất kỳ lúc nào và non-stop “over” mọi “chướng ngại / chong gai” trên đời thì thá gì cái vật cản đường “nhỏ nhoi như bạn”? Nếu bạn cứ lên án, bức xúc mãi hoài thì một ngày đẹp trời bạn có khi còn “cao tay” hơn người ta không chừng ấy? Cho nên cái đầu tiên là “thấy thương” cho thân phận con người, cho nhơn loại nhỏ nhoi, bất lực... cuối cùng thì chỉ còn biết “yên lặng” và “chân thành” nhận trách clean “trối sống” cho người và ta để bớt chết đuối trong cái “bể khổ” của dục giới (cõi của cảm xúc) trong luân hồi này mà thôi!
- Có một điều nữa, khi bạn còn “chiến đấu” với chương trình (dù là danh nghĩa clean) thì bạn vẫn sẽ còn kẹt trong cái bẫy của nó, cho đến khi bạn hoàn toàn “quy phục”, chẳng cần phải làm gì, hãy để khả năng sáng tạo vô biên của Vũ Trụ chuyển hóa đi, năng lực vô hạn này đã và đang điều hành cả một hệ thống đồ sộ không lỗi mảy may... thì chuyện cỏn con ta đang “kết nối” vào đây, há có thể làm khó dễ được sao? Giờ hiểu chưa???
Rút ra công thức:
Có lòng bao dung, cảm thông với mọi đối tượng kể cả bản thân vì không thể làm khác (nạn nhân của chương trình). Hoàn toàn yên tâm vào sự chuyển hóa, không nghi ngờ tiền trình và không bị quy định vào kết quả.
Thêm một câu hỏi:
nếu mọi thứ đều “không chịu làm gì” (do nothing) như vậy thì liệu có ổn không?
Ổn ngoài sức tưởng tượng vì một khi trong bạn hoàn toàn xả bỏ lực chóng đối và bạo hành (muốn chỉnh sửa người khác là một dạng bạo hành), bạn hoàn toàn vị tha và “tràn đầy năng lực sáng tạo” thì mọi ứng xử bên ngoài đều trở nên hợp lý và đúng chất, đều có lực chuyển hóa mạnh mẻ. Khi đã hoàn toàn “Thông Suốt”, có lúc bạn “biểu lộ” sự “phẩn nộ” (như Level 1) nhưng là một sự “phẩn nộ có tình”, sự phẩn nộ hay có nói triết lý (Level 2) đều là “tự nhiên hiển lộ” và vận dụng một cách linh xảo, hiệu quả đầy chất minh triết và chuyển hóa chứ không phải xuất từ sự dỗi hờn, cá nhân nào nữa.